Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

HỌ ĐÃ YÊU NHAU NHƯ THẾ ĐÓ!
Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.
Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây ? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào ? Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không ?"
Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày ... Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc. Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!". Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
- Sao anh lại ghen với tôi được?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!
- Tôi được bao vệ? Anh nói thế tức là sao?
- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!
Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô hiểu rằng Mark luôn ở bên cạnh cô. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất. Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.
(Sưu tầm bởi Lê Ngọc Thảo Quyền)

Tình yêu bất tử


TÍNH YÊU BẤT TỬ
Câu chuyện xảy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh. Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang trong giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư. Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị. Những khi chồng cô tới thăm, mắt cô rạng ngời hạnh phúc.
Đó là một người đàn ông đẹp trai, lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình. Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ. Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ, anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện. Những lúc quá đau đớn, cô khóc và trở nên cáu gắt, anh ôm chặt cô vào lòng, an ủi động viên cho đến khi cơn đau dịu đi. Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần, anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô. Mỗi đêm, trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau. Khi anh đi, chúng tôi thấy cô ấy đã ngủ say mà trên môi vẫn phảng phất nét cười.
Nhưng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổi. Khi nhìn vào bảng theo dõi, kết quả cho thấy người vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay. Mặc dù rất buồn nhưng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy, từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa.
Để bảng theo dõi trên bàn, tôi muốn đến phòng bệnh. Khi tôi bước vào phòng, cô mở mắt nhìn tôi hé môi cười một cách yếu ớt, nhưng hơi thở của cô nghe thật khó nhọc. Chồng cô ngồi bên cô mỉm cười nói: "Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi"
Và tôi đã khóc khi nghe điều đó, tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại. Và đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay người chồng yêu dấu. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô. Với khuôn mặt đẫm nước mắt, anh nghẹn ngào: "Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc".
Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chưa từng được nghe. Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài “Beautiful brown eyes”. Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần, anh mở cửa gọi tôi đến, nhìn sâu vào mắt tôi, ôm chầm lấy tôi rồi nói: "Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Mọi ngày tôi vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác. Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đường cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát. Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi người. Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy, nhưng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát. Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không?".
Tôi khẽ gật đầu mà nước mắt vẫn tuôn. Anh ôm tôi một lần nữa và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi người. Đoạn anh quay bước, cúi đầu khẽ huýt sáo giai điệu thân quen.
Khi anh bước đi, tôi nhìn theo, thầm cầu nguyện cho cô ấy, cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng tìm được một tình yêu như thế.
(Sưu tầm bởi Lê Ngọc Thảo Quyền)

Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

Đổi thay

ĐỔI THAY
Đối với tôi hai tiếng “gia đình” nghe sao thật quá xa lạ. Tôi sinh ra trong một gia đình không gì là hạnh phúc. Khi cất tiếng khóc chào đời tôi đã không biết cha ruột của mình là ai. Ngày tháng trôi qua, tôi lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn. Đã không có cha, mẹ tôi lại ít quan tâm và chăm sóc, tôi thiếu mất đi tình thương yêu, lo lắng của mẹ. Đến độ tuổi trăng tròn của nhiều mơ ước, những khát khao tuổi trẻ trong tôi lại vụt tắt khi mẹ tôi đem tôi cho một người phụ nữ xa lạ (tôi gọi là mẹ nuôi) để đi tìm hạnh phúc mới. Sự mất mất mát trong tôi lại càng to tát hơn. Thấy tôi ngày càng lớn, mẹ nuôi bắt tôi làm rất nhiều việc và bạc đãi thậm tệ. Không chịu nổi cảnh đọa đày đó nên tôi đã bỏ đi.
Bắt đầu từ đó tôi lăn lóc giữa chợ đời đầy khó khăn và tủi hổ. Hoàn cảnh bế bế tắc khiến tôi phải tìm mọi cách “mua gánh, bán bưng”, làm tất cả các công việc nặng nhọc không từ một công việc nào chỉ nhằm mục đích nuôi sống chính mình. Thân gái dặm trường giữa cuộc đời, tôi buồn tủi và khóc rất nhiều cho số phận của mình. Đã nhiều lần tôi chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng nghĩ lại, những con vật bình thường còn thiết tha muốn sống huống chi mình là con người được sinh ra với thân thể đầy đủ và có sức khỏe để làm việc. Nghĩ vậy nên tôi đã từ bỏ cái ý định ngốc nghếch đó. Vì lao động quá sức, tôi đã ngã bệnh và được các chị em ở chợ đưa vào bệnh viện.
Nằm trong bệnh viện tôi đã làm quen được một anh thanh niên. Chúng tôi tìm hiểu nhau, dần dần cảm thông số phận của nhau rồi yêu và cưới nhau. Tôi vui sướng vô cùng và cứ nghĩ rằng cuộc đời mình đã có bến đỗ. Do gia đình bên chồng cũng rất nghèo nên chúng tôi cưới nhau không có một lễ cưới như những cặp vợ chồng khác, không có một tờ giấy kết hôn, nhưng tôi vẫn chấp nhận tất cả. Tôi cố gắng làm mọi việc tốt đẹp vì gia đình chồng, vì chồng, nhưng cái nghèo cứ đeo bám không rời. Khó khăn lại càng thêm khó khăn khi chúng tôi có đứa con đầu lòng. Từ ngày đó, chồng tôi buồn hơn, anh ấy bắt đầu “sáng xỉn, chiều say”, gia đình chồng bắt đầu ngược đãi. Tôi không chịu nổi cảnh thay đổi bất ngờ như thế nên đã cùng đứa con nhỏ của mình ra đi với hy vọng sẽ làm giảm bớt gánh nặng cho gia đình chồng và cả người chồng của mình nữa. Tôi ra đi với hai bàn tay trắng, không một người thân. Tôi lại tiếp tục bươn chải tìm cách nuôi con. Tôi được các chị em ở chợ thương tình gom góp tiền cho mượn để tôi thuê một phòng trọ nhỏ sống tạm. Để có cái ăn hàng ngày, để nuôi con thơ khôn lớn, để trả lại tiền cho các chị em, tôi đã quyết định hàng đêm làm phục vụ trong các quán rượu. Tôi biết cái nghề ấy rất xấu hổ và bị người đời khinh chê nhưng tôi vẫn phải cắn răng chịu đựng vì đứa con thơ dại của mình. Nước mắt hàng đêm vẫn rơi dài trên đôi má gầy gò của tôi. Đồng tiền kiếm được tôi dồn hết để dưỡng nuôi con. Tôi không sợ xấu hổ với đứa con của mình, tin rằng sau nầy nó sẽ hiểu và thông cảm cho mẹ của nó.
Cuộc đời tôi không phải chỉ dừng lại tại đó. Tôi được một chị em giới thiệu và gieo hạt giống Tin Lành cho. Lúc đầu, vì mặc cảm với thân phận và nghề nghiệp, nghĩ mình không xứng đáng để đến với Chúa nên tôi cứ chần chừ, chưa quyết định. Không lâu sau thì ông bà Mục Sư của Hội Thánh Chúa tại nơi tôi ở đã đến nhà trọ làm chứng và kêu gọi tôi tin nhận Chúa Jesus để được cứu rỗi. Ông bà Mục Sư và các anh chị em đã không chê bai nơi ở thấp hèn của mẹ con tôi, nơi mà đã từ lâu rồi không có ai đến thăm. Nước mắt tôi tuôn dài khi đồng ý tin nhận Chúa Jesus. Tưởng rằng cuộc đời tôi quá nghiệt ngã, đã như chấm hết, nhưng chính Chúa đã đến và cứu tôi ra khỏi vũng lầy tội lỗi và bế tắt.
Bắt đầu từ đó, hàng tuần tôi đi nhà thờ để thờ phượng Chúa. Tất cả mọi người đều yêu mến tôi dù họ biết rất rõ xuất thân của tôi. Họ không khinh chê, ghét bỏ mà ngược lại rất yêu thương và giúp đỡ tôi. Cuộc sống tôi đã bắt đầu thay đổi, tôi lạc quan hơn và trung tín với Chúa hơn. Tôi quyết định bỏ nghề cũ và được các chị em quyên góp một ít tiền làm vốn để làm ăn chính đáng hơn. Cuộc sống của mẹ con tôi ngày một khá. Tôi bắt đầu buôn bán nhỏ, Chúa chúc phước trên công việc của tôi rất nhiều, nhờ thế mà tôi có thời gian rộng rãi hơn để đi chứng đạo, nhất là cho những người xung quanh tôi.
Cả cuộc đời tôi tưởng chừng không bao giờ nếm trải được ý nghĩa của hai chữ “gia đình”. Giờ đây tôi đã được sống trong một đại gia đình hạnh phúc với người Cha Thiên Thượng luôn yêu thương, dẫn dắt, lắng nghe và thấu hiểu, với đầy đủ anh chị em trong Chúa luôn quan tâm giúp đỡ mẹ con tôi. Cảm ơn Chúa nhiều lắm, chỉ mình Ngài mới có thể làm được mọi sự cho cuộc đời tôi. “Tạ ơn Đức Chúa Trời vì sự ban cho của Ngài không xiết kể” (II Cô-rinh-tô 9:15). Cuộc đời tôi đổi thay hoàn toàn từ khi được Chúa thăm viếng. Từ mặc cảm thân phận, giờ đây tôi hân hoan trở thành một công cụ hữu ích cho nhà Chúa. “Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi” (Philip 4:13).
Lê Ngọc Thảo Quyền (Châu Thành- Đồng Tháp)

Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

Tìm kiếm phần mềm




Nếu bạn muốn tìm kiếm tất cả phần mềm mà bạn chưa có bạn click vào trang web này nhé!! http://top4download.com/


Nếu bạn muốn tra từ điển Anh-Việt online bạn click vào đây nhé!!! http://1tudien.com/


Nếu bạn muốn tìm từ điển phần mềm Jrai-Anh hoặc Anh-Jrai bạn chỉ cần click vào đây nhé!!! http://khapadoi.com/Hna. Đây là phần mềm từ điển dành cho dân tộc Jrai nhưng rất tiếc bạn phải đăng kí và mua....

Thứ Hai, 26 tháng 4, 2010




Tôi bắt đầu viết bài hát này vào ngày 09/09/2009. Nhưng bài này được hoàn thành xong dịp tết nguyên đán (17/02/2010 Dương lịch)